Đến một ngày, em chợt nhận ra
Tổn thương trong em đâu nhiều quá
Chuyện đã qua lâu rồi, em vẫn nhớ đây thôi
Nhưng đã không còn sợ mình còn yêu.
Sáng nay đi thiền hành
Hương lòng quyện chung quanh
Bát ngát rừng thông xanh
Dòng suối reo êm đềm.
Đứng sát vào anh kẻo lạnh nào
Trời này cảm lạnh biết làm sao
Bão giông lũ lụt thì sao chứ
Ta sẽ chung thuyền đến chỗ cao
Ngày xưa mình hai đứa
Thường hẹn nhau buổi chiều
Tan cổng trường đại học
Có giàn hoa đỏ leo.
Ngõ sau cổng trước chiều hôm
Bình sinh đảo lộn giữa hồn trắng mây
Tuyết in vóc mẹ hao gầy
Gió nam phương giục rừng cây đổi mùa
Ngày mưa, mưa lê thê, đường trơn ướt não nề
Ngày mưa, mưa không nghe lòng hoang vắng bốn bề
Ngày mưa, ôi mưa giăng nỗi nhớ bao la
Trước gió những đám lá xác xơ.
Mưa mưa sinh từ đâu, từ đôi mắt cay
Mưa rơi hoàng hôn, hạt mưa héo gầy ngủ bên khóe mi
Mưa mưa đi cùng mây đi khắp thế gian
Mưa rơi nghìn thu hạt mưa trắng xóa
Em đi qua đời tôi như mặt trời mùa Hạ
Như ánh nắng ban mai sưởi ấm những Đông dài
Em đi qua đời tôi như biển chiều mênh mang
Như cơn gió Đông về lạnh buốt trái tim tôi
Này em sao rơi lệ
Cười lên Thu đã ghé qua
Cười lên cho đời dịu nhẹ
Khéo mi Em ướt nhạt nhòa
Tôi mơ ngày tháng êm đềm
Xuân đến hồn nhiên
Trong niềm hạnh phúc vô biên
Tay cầm tay vui giữa thiên nhiên
Gió mơn man cành đào
Nắng lên hoa mai đượm màu
Niềm vui ngày Tết dạt dào
Nhớ mùa Xuân ấy ôm đàn mộng mơ
Nhớ mùa Xuân ấy hát lời tình thơ