Dư âm như khúc nhạc rì rào gió xuân đưa
Lưu hương từ dạo ấy dậy hồn giấc mơ xưa
Diễm tình là cõi mộng hồn xanh xao buồn gầy
Vũng sầu tim nhức nhối đời bao nỗi sầu vây
Ngày ấy khi đôi mươi,tôi đem lòng thương nhớ ai
Ngày ấy người ta nói sẽ quay về
Ngày ấy bão trong tim, nhưng tôi chỉ biết đứng yên
Ngày ấy có cơn đau quên đặt tên
Thắp lên một ngọn đèn
Cúng dường vô lượng Phật
Một tâm niệm an lành
Làm rạng ngời mặt đất
Tiếng đi ngoài ngàn dặm
Xây dựng niềm tin yêu
Mỗi lời là châu ngọc
Mỗi lời là gấm thêu
Vũ trụ tình yêu không bến bờ
Là trăng, là gió, gợi hồn thơ
Là tình thanh sắc, ôm sầu mộng
Là nước non thiêng, đạo phụng thờ
Tình cáo biệt giữa mùa vàng lá
Thu gửi người những cành khô gãy nửa
Biết tìm đâu một chùm phượng nở
Để khi buồn anh khẽ gọi phượng ơi
Buổi chiều vàng như thóc
Gạt xuống từng khe xanh
Đôi mắt nàng long lanh
Chất nồng nàn nắng quái
Sáng nay mùa hoa Muguet đã trở lại
Như người bạn thân xưa đã về đây
Chạy theo bờ sông dài đến băng đá nào tôi vẫn chờ, chờ đợi em
Sáng nay mùa hoa Muguet đã trở lại
Như người bạn thân xưa đã về đây
Và tôi lại thấy nụ cười em rực rỡ
Rực rỡ như chưa bao giờ, như ngày hôm nay.
Đã về… Đã tới
Bây giờ ở đây
Vững chãi… Thảnh thơi
Quay về… Nương tựa
Nào bạn ơi, đi tô màu giấc mơ
Với những tương lai, hy vọng đang đón chờ
Bao đàn em thơ, vui đùa hát ca
Ánh mắt long lanh, đang chiếu sáng tâm hồn