Đường về ôi xa quá
Cánh nhạn mỏi mòn thân mềm
Đường chiều nghe hoang vắng
Nghĩa trang buồn lê thê
Cho dân tôi ngơ ngác, ôi hòa bình đêm nay,
Cho dù ngày đã tắt, đêm đen không oán thù,
Với anh đêm đợi chờ, với tôi đêm hân hoan,
Với đêm không tiếng súng, nhịp hát đều khua vang.
Đàn chim tung cánh
Hát vang chào mừng xuân
Ngàn hoa tươi thắm
Khoe sắc hồng trong nắng mai
Có ai đã gọi mưa về đây ngày còn lắng lo sao lại mưa lúc này
Công việc dang dở tôi và bộn bề còn say
Phố mưa tôi và em ngồi ngay đấy đã bao mùa
Tôi chẳng ghé qua thăm lại, giật mình tôi đã đổi thay.
Gặp em khi đôi tám đêm trao tình dưới trăng
Dìu em trên phố vắng tà áo trắng loang màu nắng
Vội vã đến đôi môi mong thời gian mãi ngừng trôi
Ngày sau sông có cạn núi còn mòn băng có tan sao trời tắt
Em sẽ yêu mãi anh như biển xanh như ánh trăng anh hay không.
Thức dậy mỉm miệng cười
Hăm bốn giờ tinh khôi
Xin nguyện sống trọn vẹn
Mắt thương nhìn cuộc đời
Qua cầu độc mộc, gió dọc gió ngang
Một thanh gỗ nối đôi bờ nhân gian
Dưới bàn chân em, đong đưa tháng ngày
Chênh vênh em bước, ôm tròn gian truân
Chẳng còn tay bám giữ lấy thanh xuân
Lỡ ngã bên này, địa ngục trầm luân
Gập ghềnh từng bước, oằn oại càn khôn
Nổi đau trần thế, đong đưa sinh tồn
Lỡ ngã bên kia, thiên đường huyễn mộng
Mưa rơi nặng hạt ướt đẫm phận người
Mưa rơi nặng hạt ướt đẫm phận người
Vai em thấp nhỏ chẳng chạm tay Trời
Hư vô cùng tận vỡ vụn môi cười
Bàn chân vẫn bước giữa bờ nhân gian
Qua cầu độc mộc, gió dọc gió ngang
Cỗng vườn bỏ ngõ đào lý thênh thang
Về An Giang ghé rừng tràm Trà Sư
Thảm rừng nguyên sinh xanh bát ngát chân trời
Ngồi trên thuyền dạo quanh sông nước
Ngắm chim cò bay lượn trời xanh.
Xuân đã sang rồi! Một mùa xuân đất trời thắm tươi
Ngàn nụ hoa khắp nơi chào mùa xuân yên vui đầm ấm
Xuân đã sang rồi! Và mùa đông giá lạnh đã qua
Cùng nhau ta đón xuân, chào mùa xuân với bao ước vọng
Bên nhau được mấy mà cứ hoài giận lâu
Lời chia tay nào có lần sau
Bên nhau được mấy mà cứ thôi đoái hoài
Nhớ mong chẳng nói để ngày mai