Ôi Chúa, Đấng tôi cần luôn, duy Chúa nhân lành,
Dịu êm ấy duy lời Chúa giúp tôi an bình.
Chiều thu trăng sáng lung linh dịu dàng
Người đi có biết em đang ngồi trông?
Người nơi xa tít nhớ em nhiều không?
Khi nắng thu tàn mình em nhớ mong …
Gọi nắng về trên môi em chiều nay nắng êm đềm
Gọi gió về trên vai em tóc mây vờn theo gió
Gọi mây che ngang đầu, gọi trăng rơi bên cầu
Gọi hoa thơm ngát hương bên người yêu thương
Từ khi quen biết em, đời anh thấy vui hơn
Em như cành hoa thắm giữa vườn tình muôn sắc
Tô thắm đời xinh đẹp, tỏa hương yêu dạt dào
Này em, xin cứ, xin cứ trải lòng mình
Dẫu từng khóc nghẹn với đau thương
Niềm đau, niềm đau nỗi khổ là sương
Sẽ tan tựa sóng trùng dương vỗ bờ
Bay đi đến từ đâu, là gì của ngàn sau
Giọt nắng vờn ánh sáng, vi trần vút trên cao
Bay đi đến từ đâu, ở đây có bao lâu
Cuộc đời là như thế, ngủ vùi trên hạt châu
Đêm chìm trên ghế đá
bóng ai tan sương mờ.
Nỗi niềm chi cắc cớ
mà réo gọi “Đò ơi ! ” .
Làn tóc bên người trong chiều gió lay
Sợi tóc bay dài theo tình đắm say
Làn gió bay bay vương sợi nắng vàng
Sợi nắng trên đường mong manh.
Lắc rắc trên một thời thơ trẻ
Ngồi dưới mưa không hẹn một cơn mưa
Ghế đá sân vườn yên tĩnh thế!
Tiếng hát nào tàn theo dư âm xưa?
Em níu anh rồi hỏi: “Bên kia bờ biển xanh
Phải chăng là núi biếc, cảnh đẹp hiền như tranh?
Nếu bây giờ nước cạn không cản được tầm nhìn
Em thấy gì anh nhỉ, giữa ngày trôi lặng thinh?