Là con ai đây trên tay mẹ hiền
Dưới ánh sao đêm say giấc nồng
Lời ru êm ái đến trên nôi thiên thần
Bên những mục đồng cùng nhau suy tư.
Vẫn những câu hỏi nhỏ
Sau bao tháng chia ly
Anh vẫn thường thắc mắc
Khi anh không làm gì.
Ta mang về em một chút đường, tan tan vào ta ta bớt đắng
Em tô vào ta thêm chút hồng, và tan vào ta chút hương nồng
Để gió theo cùng lối ta về, thênh thang đường về nhanh quá
Để hát la là lá la là, mang theo nụ cười em đấy.
Anh chàng ôm gối nằm nghĩ suy về cô gái
Anh thầm yêu cô ấy cũng lâu lắm rồi nhưng chưa thành đôi
Nhiều lần anh nằm mơ thấy nàng nắm tay đi bên người khác
Giật mình ra mồ hôi ướt đẫm cứ như thế này sống sao bây giờ.
Người đời nào ai có còn xót thương cho loài hoa tàn
Như một cung đàn lạc phiếm trùng tơ não nùng
Ngày nào vừa đôi tám thì bướm ong dập dìu đón chào
Em nào có ngờ đâu những ngày sau đớn đau.
Ôi đêm dài và cơn bão rớt trên giải đất quê hương khô cằn
Ôi bom đạn cày trên những xác trên đồng lúa hôm nay bỏ hoang
Ôi da vàng Việt Nam vỡ nát xương thịt đó thiêng liêng vô cùng
Một người già trong công viên, một người điên trong thành phố
Một người nằm không hơi thở, một người ngồi nghe bom nổ
Một người ngồi hai mươi năm, nhìn hoả châu đêm rực sáng
Đàn trẻ nhỏ quen bom đạn, người Việt nằm với vết thương
Sống có bao năm vui vui buồn buồn người người ngợm ngợm
Sống chết mong manh như thân cỏ hèn mọc đầy núi non
Cuộc đời cho tôi cho tôi tiếng nói đôi khi vui tươi
Cuộc đời cho tôi cho tôi tiếng nói đôi khi ngậm ngùi
Trên trời cao có muôn vàn ánh sao
Trên đồng xanh có muôn vàn cây lúa
Con chim rừng có muôn vàn tiếng ca
Cây trong vườn có muôn vàn lá hoa
Cuộc sống đã cho em bao ước mơ màu hồng
Cho em bao khát vọng và tình yêu mênh mông
Tuổi thơ đã cho em yêu tiếng ca học trò
Bay khắp nẻo đường, bay qua phố phường
Ôi tiếng hát ngàn mến thương.