Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ,
Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ,
Ôm nghiêng tập vở, tóc dài tà áo vờn bay.
Em đi dịu dàng, bờ vai em nhỏ,
Chim non lề đường, nằm im dấu mỏ,
Anh theo Ngọ về gót giầy lặng lẽ đường quê.
Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ,
Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ,
Ôm nghiêng tập vở, tóc dài tà áo vờn bay.
Em đi dịu dàng, bờ vai em nhỏ,
Chim non lề đường, nằm im dấu mỏ,
Anh theo Ngọ về gót giầy lặng lẽ đường quê.
Tình em, tình em, tình như gió heo may,
Tình em, tình em, tình như lá thu bay,
Mùa thu, mùa thu, mùa chia ly sầu nhớ,
Bao nhiêu lá vàng bấy nhiêu dở dang.
Tình anh, tình anh, tình như gió mưa đông,
Tình anh, tình anh, tình như nước trên sông,
Mùa đông, mùa đông, mùa vui đâu còn nữa,
Bao nhiêu mưa buồn bấy nhiêu lạnh lùng.
Chỉ chừng một năm trôi là quên lời trăn trối,
Ai nuối thương tình đôi chỉ chừng một năm thôi,
Chỉ cần một năm qua là phai mờ hương cũ,
Hoa úa trong lòng ta chỉ cần một năm xa.
Khi xưa em gầy gò đi ngang qua nhà thờ,
Trông như con mèo khờ chờ bàn tay nâng đỡ,
Ta yêu em tình cờ như cơn mưa đầu mùa,
Rơi trên sân cỏ già làm rụng rơi cánh hoa.
Kìa trông trời mang mùa mưa tới bên ta rồi,
Từng cơn, từng cơn sầu hắt hiu nhẹ rơi,
Trời mưa, chiều nay buồn rơi khắp nơi xa vời,
Giọt mưa từ đâu làm mắt em lệ rơi.
Mùa mưa ôi thấy sao buồn tênh,
Mưa rơi, mưa mãi rơi, mưa mãi trôi,
Lá cây lặng chết bên đường,
Rồi nước cuốn mất theo cùng thời gian.
Ngày ấy mê em, không làm sao biết tên,
Nên anh cố đợi chờ có dịp làm quen,
Lần đầu tiên anh nói nói mà run quá đi thôi,
“Thưa cô thưa cô” rồi, rồi bí lời.
Ngày ấy cây si anh trồng ngay lối đi,
Ðêm khuya cũng chẳng về.. thứ người lì ghê đi,
Tỏ tình nghe anh nói cúi đầu em cắn môi,
“Thưa ông thưa ông” thẹn quá chừng.
Anh gửi cho em chiếc nón bài thơ xứ Nghệ,
Mang hình bóng quê hương,
Lợp vào đây trăm mến ngàn thương.
Nón bài thơ, em đội nón bài thơ,
Đi đón ngày hội mới,
Nước non ta nay một dải vẹn tròn như chiếc nón.. bài thơ.
Ơ.. hờ ơ.. hơ,
Ơ hơ hờ hơ hơ.. hơ.
Giấc mộng năm ấy ta có nhẹ nhàng như cơn gió giờ đã hoá tàn tro,
Anh là người em từng yêu tim rơi trong một chiều hoàng hôn thời niên thiếu,
Dẫu là luôn thấy đôi mắt buồn làm tim đau thắt vẫn hoài yêu,
Bao năm tháng cũng chẳng thể đo được hết nhớ thương đã trao.
Thưa thầy em đã thuộc bài học sáng nay,
Trong bài giảng có bụi phấn trắng bay bay trên tóc thầy,
Giọng thầy như tiếng hát lời thầy như bài thơ,
Cho em những ước mơ tới chân trời rộng một.
Bài học đầu tiên có bóng hình núi sống, không
Yêu thương những cánh đồng vẽ tiếp đường cha ông,
Bài học đầu tiên ấm êm lời ru của mẹ,
Con cò trắng bay qua câu ca dao ngọt ngào.
Sương khuya rơi ướt áo,
Ướt đôi vai người ra đi,
Và sương khuya như muốn khóc,
Khóc cho em người ở lại.
Con tim như muốn nói,
Vì sao ta đến phút cuối,
Để một người đành ra đi.
Ngày xưa xuân thắm quê tôi,
Bao nhánh hoa đời đẹp tươi,
Mẹ tôi sai uốn cây cành,
Vun tới hoa mùa xinh xinh.
Thời gian nay quá xa xăm,
Tôi đã xa nhà đầm ấm,
Sống bao xuân lạnh lẽo âm thầm.