Anh đến quê em một chiều nắng ấm,
Khúc hát quê hương ru dài theo sóng,
Thái Bình ơi Thái Bình,
Ai đặt tên cho đất, Thái Bình tự bao giờ,
Mà trong nắng trong mưa, Lúa vẫn lên xanh tốt,
Mà trong bom trong đạn, đất vẫn cứ sinh sôi,
Thái Binh ơi, sao mà yêu đến thế.
Nhắm mắt thấy tôi quay về,
Về với bữa cơm nhà, mà bao lâu tôi bỏ qua,
Nhắm mắt thấy ba mẹ ngồi,
Bên đứa em thơ dại, nhìn lại năm tháng qua.
Tôi học cách yêu thương người khác tôi,
Và bao dung cho người ghét tôi,
Tôi học cách xua đau thương bằng nụ cười,
Và bằng niềm tin ở con người.
Rồi đến một ngày, ta gặp lại,
Ngày có cho mình những nỗi đau dài,
Ngày em biết mình đã thương anh thật rồi,
Ngày sẽ nối lại những giấc mơ trong đời.
Bên nhau dù mai xa nhau,
Dù trong ký ức, trong những khung hình,
Nơi xa còn dành riêng nhau những nhiệm màu.
Mang theo về miền an yên,
Chọn quên hết hay chọn nhớ thật nhiều,
Rồi lại nhớ những sớm mai thức dậy.
Người đàn bà cũ chẳng còn vẹn nguyên,
Tâm hồn rách nát, con tim xơ xác,
Đã yêu lầm thương lỡ, tình vỡ rồi bơ vơ,
Nước mắt rơi bất ngờ, nỗi đau cũng chẳng vừa.
Người đàn bà cũ sẽ mạnh mẽ hơn,
Chôn vùi quá khứ, thôi không mơ ước thứ chi một lần nữa,
Hạnh phúc là hư vô, sóng gió đã quá thừa,
Đàn bà cũ sẽ không như ngày xưa.
Anh vẫn mơ về em muôn kiếp không hề quên,
Và một đêm em bỗng đến mình gặp nhau trong cõi mơ,
Ôm ấp em vào tay cho nỗi đau nhẹ vơi,
Nụ hôn em môi bốc cháy để tình đôi ta sống mãi.
Em không mơ hoang kiếp sống trên cung hằng,
Em không tham lam diễm phúc trên thiên đàng,
Làm sao em nói cho hết những tâm tình,
Ước mơ khiêm nhường có anh bên mình.
Anh yêu anh yêu ơi có những đêm đơn lạnh,
Hôn anh hôn trong mơ thấy xót xa riêng mình,
Tình trong đôi mắt xưa ấy nay đâu rồi,
Mất anh đêm này mất anh muôn đời.
Từng ngày trên phố bước chân anh lẻ loi,
Giờ em đến chốn mờ xa nhạt bóng mây,
Nơi chân trời không ngày tháng,
Phiêu du quên đường về,
Đặt tên dấu chân em trong đời tôi…
Giọt mưa kia đã xóa tan bóng hình em,
Còn đây nước mắt hòa chung niềm nhớ nhung,
Trên con đường xanh màu lá đã quen dấu chân người,
Lẻ loi bước chân anh đi về đâu…
Làng tôi xanh bóng tre,
Từng tiếng chuông ban chiều,
Tiếng chuông nhà thờ rung,
Đời đang vui đồng quê yêu dấu,
Bóng cau với con thuyền, một dòng sông…
Nhưng thôi rồi còn đâu quê nhà,
Ngày giặc Pháp tới làng triệt thôn,
Đường ngập bao xương máu tơi bời,
Đồng không nhà trống tan hoang…
Làng tôi sau lũy tre mờ xa,
Tình quê yêu thương những nếp nhà,
Làng tôi yên ấm bao ngày qua,
Những chiều đàn em vui hòa ca…
Làng tôi bát ngát cánh đồng,
Mỗi khi thu sang nắng vàng bông lúa chín,
Làng mạc vui sống êm đềm,
Người nông dân hăng hái tăng gia cho đời no…
Ngày xuân nâng chén ta chúc nơi nơi,
Mừng anh nông phu vui lúa thơm hơi,
Người thương gia lợi tức,
Người công nhân ấm no,
Thoát ly đời gian lao nghèo khó…
á a a a,
Nhấp chén đầy vơi,
Chúc người người vui,
á a a a,
Muôn lòng xao xuyến duyên đời…