Ngày ấy khi xuân ra đời
Một trời bình minh có lũ chim vui
Có lứa đôi, yêu nhau rồi
Hẹn rằng còn mãi không nguôi
Tình đầu tiên theo lá vàng bay.
Luyến lưu rồi cũng như làn mây
Lời mặn nồng theo tiếng thời gian
Vỡ tan mộng ước phai tàn
Đêm nay anh gánh dầu ra biển anh chôn
Anh chôn, chôn hết cả những gì của yêu thương
Anh chôn, chôn mối tình chúng mình
Gửi lại em trăm nhớ ngàn thương
Hò ơi, hò ới, tạm biệt nước non
Kìa trông trời mang mùa mưa tới bên ta rồi
Từng cơn, từng cơn sầu hắt hiu nhẹ rơi
Trời mưa, chiều nay buồn rơi khắp nơi xa vời
Giọt mưa từ đâu làm mắt em lệ rơi
Hồn cầm phong sương hình dáng xuân tàn
Ngày dần buông trôi sầu vắng cung đàn
Từ người ra đi chờ vắng tin người
Từ người ra đi là hết mơ rồi
Ngày xưa khi còn bé tôi yêu quá cuộc đời
Tôi yêu thương loài người ngồi vẽ lấy tương lai.
Ngày xưa khi còn bé giữa chói chang trưa hè
Dưới lũ mưa đông về lòng tôi xao xuyến quá.
Và rồi em đã khóc như chưa từng khóc bao giờ
Lệ tình hoen đôi mi khi tiễn đưa một người đi
Ngày xưa anh cũng thế đưa tiễn một chiều đông
Giọt nước mắt đàn ông thấm sâu tận đáy lòng
Thương tình mình long đong.
Dường như em đang mơ một giấc mơ không có anh
Dường như con tim em đang cất tiếng không cần anh
Dù sao đi chăng nữa cũng chỉ là một lời hứa
Dù sao đi chăng nữa anh vẫn yêu như ngày xưa
Yêu em dĩ vãng như mây ngàn yêu gió mát
Ngày em bước đến như mùa xuân
Mơ trong dĩ vãng những men nồng cơn khát tình
Mà tôi đã say bao lần