Người ơi có chắc em đã từng yêu phải chăng đã thật tâm
Cùng nhau bước trong chiều tà thì ta có xem là đã yêu
Rồi hai ta cùng nhau đón chờ một tương lai lắm tươi đẹp
Lúc vô tình ngoảnh lại thấy em đang tuôn lệ cay khóe
Qua bao nhiêu năm lội ngược xuôi giữa dòng đời
Đắng cay sướng vui lẫn buồn tủi
Ai không trông mong mình thành công ngẩng cao đầu
Vẻ vang danh tiếng mãi về sau
Người thương nhau, dẫu có vuông cũng tròn
Niền tin nhau, khiến nhau thấy an toàn
Hết thân rồi ân tình như núi non
Cũng gạt đi bôi xấu nhau đến hao mòn
Cơn gió qua nhè nhẹ vạn trượng phân ly người người cách biệt
Nếu có chia xa thì lại vẫn ngắm trăng vàng sáng soi mà mong
Bức thư năm xưa ai từng viết thuở sơ khai bao tình thâm
Chúng ta lưu lạc thế mà chẳng dứt
Vạn dặm vạn năm cách trở mà lòng người chẳng quên lãng
Mặc thời gian lặng câm lướt trôi
Trong nhân gian đâu là đen với trắng
Giữa u mê đâu là sai hay đúng
Bao sa hoa che mời đi chính nghĩa
Những sân si lấp đi con đường sai
我又想你了 你是置叨位
wǒ yòu xiǎng nǐ liǎo nǐ shì zhì tāo wèi
日落黄昏时 思念你又开始
rì luò huáng hūn shí sī niàn nǐ yòu kāi shǐ
Ta trông nàng đã lâu, ngồi nâng chén trước hí lầu ấy
Thanh tao nàng mang vải the gảy đàn
Mong được nhìn dung nhan may thay gió thổi qua
Khăn lụa vô tình bay phất phơ được thấy nàng đẹp biết bao
Người ta nói tôi là người thế thân
Người ta nói em yêu tôi chẳng thật lòng
Người ơi! Cho dù ai nói về người, tôi vẫn yêu
Không ai thấy vất vả, chỉ mình ta đang nếm trãi qua
Ai cũng xem ta đến cuối cùng thì thành bại ra sao
Khi ta lao đao khốn khó mới hay nhân gian thế nào
Chẳng một ai quan tâm hỏi han giống như những khi ta đang hoàng huy
Nhìn đào hoa đang rớt xuống, lại đến thu sang nhành hoa trống vắng
Chờ đợi dung nhan héo úa vì tháng năm trôi lạnh nhạt
Trải nhiều bôn ba vất vả, giờ tóc anh như thấm sương
Mà dường như ta đã bỏ, nhiều thứ sau bao ngày chẳng gặp