Ai cũng sẽ trải qua những vui buồn hay những trái đắng
Ai lớn lên cũng sẽ hiểu ra cuộc sống vốn vô thường
Cuộc đời là bộ phim buộc ta phải diễn xuất
Thế nhưng không ai cho ta biết trước kịch bản đâu.
Em gom nỗi đau biến thành sức mạnh
Em gom vết thương vỡ vụn từng mảnh
Trong tâm trí anh có còn em
Khi người ta vẫn luôn bên cạnh?
Khi mà ngây thơ không còn nguyên, thì tìm đâu ra bình yên
Nốc thêm viên để xua cơn noid, chân đi tìm sự vô điều kiện
Thấy được nhiều thứ cần kiêng, cố gắng cho đến lúc nằm yên
Không mở lòng một cách tuỳ tiện, không để thứ không đáng làm phiền
Ngày xưa anh nói anh chỉ yêu em chỉ mỗi em trong cuộc đời
Giờ thì anh nói anh và cô ấy anh cũng không biết làm sao
Thế thì lời nào là chân thành lời nào là đáng tin
Làm sao em tin anh, anh nói đi
Rồi mai chỉ có tình đau
Muộn màng tình khóc hư hao
Rồi mai người bỗng lãng quên
Những ước mơ rất đơn sơ.
Lá kia rơi bên thềm
Lá xa cành liệu cành có đau
Đã qua bao đêm dài
Chẳng còn ai tựa vai lá buồn không?
Đêm vẫn đang lên đèn
Giữa phố quen em hẹn hò với ai, cùng với ai?
Đôi mắt em mỉm cười
Nhưng phía sau nụ cười liệu có vui liệu có vui.
Cánh thiệp hồng trên tay màu hoa cưới
Hết rồi từ nay em sẽ vui duyên đầu
Là ngày vui của em sao mình rơi nước mắt
Đau đớn nở trong lòng.
Lúc thơ bé chẳng biết nghĩ suy chỉ bận rong chơi chẳng muốn về nhà
Những niềm vui nằm ở phía xa những nơi xa lạ
Bữa cơm nóng mè làm sẵn đó không thể ngon bằng viên kẹo đương cuối ngõ
Lời mẹ mắng và tiếng thở dài chẳng quên
Ngày vui bên em chẳng được bao lâu
Tàn đêm em khóc theo những muộn sầu
Người con gái khi yêu một ai hết lòng
Là chẳng phân định được chuyện đúng sai.