Đành xem như cơn gió chưa qua chưa biết đến nhau mình chưa bắt đầu
Suốt những năm tháng ấy, đã làm phiền em từ nay sẽ không như vậy.
vẫn cứ u sầu
Người cũ còn thương biết bao
Để rồi tiếc nuối một thời
Lỡ làng thanh xuân đó bỏ quên
Mà đôi ta lãng phí hơn nhiều
Người yêu ơi em ở nơi nào
Yêu em được không
Thương em được không
Còn chưa nói sao nghẹn ngào.
Như ánh nắng mặt trời nụ cười tươi trên môi rạng ngời
Làm con tim rụng rời ngay khi anh cất lời
Từ lúc ấy cứ mãi vấn vương từng đêm ôm ngàn nhớ thương
Tự đơn phương một mình biết đâu người ta thương.
Đời em lênh đênh như con sóng xa bờ
Bão táp mưa giông mười hai bến nước đục trong
Phận em hồng nhan sao duyên kiếp bẽ bàng
Chớm nở đôi mươi pháo hoa thiệp hồng em sang.
Tạ từ hôm ấy em theo ai rũ bỏ duyên mình
Còn lại mình anh ôm cô đơn nhìn theo bóng hình
Kiệu hoa pháo đỏ đưa chân em về chốn xa xôi
Ghì chặt đôi môi, nhìn theo từ xa mà lòng đau nhói.
Vị đắng đọng lại lúc chia xa
Đâu đó trong mơ hồ nhặt trên đôi tay ta một nhánh hoa
Bạc bẽo thân em trắng tay mà
Có đâu sang giàu chăm lo anh như người ta
Đừng chạm vào chiếc lá Thu
Dù cho Dẫu là cơn gió
Đừng chạm vào xưa thương nhớ
Mộng vẫn trên cành chiêm bao
Điều mà anh sợ nhất là mất em lúc này
Những điều anh chôn dấu lặng lẽ bao lâu
Khi người ta bước đến em cảm thấy con tim rung động
Những điều Anh lo lắng đã đến rồi phải không
Quê hương lời mẹ hát, ầu ơ những cánh diều
Ru con giấc mơ êm đềm
Quê hương là vòng tay, cha ôm những trưa hè
Kể con câu chuyện thơ bé
Tôi yêu nông trường, qua bao năm tháng
Thương người công nhân sớm hôm cần cù
Thương rừng cao su bao phen giông tố
Vẫn mãi sinh sôi vươn tới phương trời xa