Tung tăng trên đồi thông rong chơi
Trời tối lấy mây làm gối lá cây làm giường
Ta chưa mơ về bầy con thơ vì em muốn thảnh thơi
Để thấy anh làm nương tuy anh không nhà lầu xe hơi
Em nói em không đòi hỏi đâu em bình thường
Chiều Đơn Dương chẳng nghĩ ngợi
Đèn xe ta gọi mờ trong màn sương.
Em đã nói trước em không phải như con người ta
Em mềm yếu như một nhành hoa em không có biết làm việc nhà
Mà thật anh rất có phước chậm một bước em có người rước
Cũng may là anh sáng suốt tìm đường vào tim em anh ở luôn.
Em chắc không, khi rời xa anh
Em sẽ an nhiên hơn khi anh bên cạnh
Em chắc không, nơi mình dừng chân
Em sẽ bước đi chẳng ngại ngần
[ĐK: ] Thà cứ nói ra hết cho không khổ đau thêm nhiều
Thà cứ nói ra hết cho không còn gì vấn vương
Thời gian trôi vừa qua anh chỉ là hình bóng của
Của ai mà anh không hề hay biết
Ngày xuân con én lại hẹn vừa đến
Mùa Tết kế bên ta nghe xôn xao trong lòng thân quen
Áo mới, sửa soạn, làm đẹp cho bản thân
Hay ra phố mua sắm cùng bạn thân?
Anh ơi đừng buồn tình yêu như một dặm đường
Đến lúc ta mỏi rồi thì đành nghỉ chân
Đôi tim bằng vàng mà giông tố đâu nhẹ nhàng
Em bé hơn những điều tầm thường anh cần.
Anh tựa như cành thông quạnh hiu giữa ngọn đồi
Chôn chân chờ mùa đông đến để kiêu kỳ
Em tựa như loài chim đầy nhựa sống xinh đẹp
Tung bay cùng giọng hát líu lo vang trời.
Anh ơi mùa đông đến, không khí bên ngoài đã se lạnh
Cô gái anh từng yêu ngỡ chẳng thể sống thiếu anh
Giờ đây đã mạnh mẽ.
Anh… thế giới lớn có biết bao tỷ người
Vì sao anh chỉ muốn có em trong đời
Vì sao nhiều lắm lấp lánh ở trên trời
Chẳng đếm được hết tỷ lý do em ơi.
Quạnh hiu một tiếng chân
Người đi theo gió xuân
Người đi như nắng phai tàn
Trong lá đi như đàn câm