Tất Cả Hoặc Không Là Gì Cả

Ta yêu nhau từ trong lặng thinh,
Giờ cứ xa nhau trong lặng thinh,
Không họ cũng chẳng tên,
Đợi đến lúc quay mặt là quên.

Ta yêu nhau chỉ mình ta biết,
Trời chẳng hay đất cũng chẳng biết,
Không phận cũng chẳng duyên,
Sao lại tha thiết.

Ngày Em Thay Lòng

Lời nói ngỡ như gió bay,
Nhưng đôi khi mắt cay lệ nhòa,
Lời nói cắt lòng đau nhói,
Người với người xin nhẹ nhàng thôi.

Đời vốn dĩ lắm trái ngang,
Hôm qua thương hôm nay lụi tàn,
Tình nghĩa đang hợp vội tan,
Tại thời gian mọi thứ hoang tàn.

Ngày Mai Người Ta Lấy Chồng

Ai tìm ai trên phố vắng ngược lối cơn mưa chiều giăng giăng,
Ai tìm ai dưới trăng nghiêng bóng ngõ dài vằng vặc,
Ai đặt tên cho ký ức là nỗi đau của ngày hôm qua,
Ai đặt tên chúng ta là người lạ?

Có phải đêm qua thức trắng, để gấp con tim làm hai ngăn,
Ngăn phải ôm nỗi đau, còn ngăn trái chứa hạt nhiệm màu,
Kịp sáng mang đến làm quà cô dâu, sợ mai kia sương phai, hoa úa áo nhàu,
Anh đợi em, anh chọn ngăn nỗi đau.

Dâng Hiến Đời Con

Từng câu nói nhẹ nhàng,
Từng khúc hát dịu dàng,
Lời yêu thương trong tim bồi hồi,
Là lời Chúa cất tiếng gọi mời đời con.

Dù còn những nghi ngại,
Sợ tuổi trẻ phai tàn,
Lời yêu thương cứ thế vang vọng,
Làm lòng con xin theo Ngài thôi.

Chỉ Vì Quá Hy Vọng

Đúng! Hai chúng ta đâu còn gì nữa,
Ai sẽ đi bên em,
Và ai là người thương em,
Anh lo lắng làm gì.

Khi yêu! Anh cũng đặt niềm tin rất nhiều,
Ngày xa nhau mới hiểu,
Anh chẳng phải một nửa thế gian Em còn thiếu.

Đà Lạt Chiều Mơ

Chiều ngân lên muôn tiếng thơ, tình yêu xưa về dưới cung tơ,
Chiều về trong nắng muôn phương, hỡi người em dễ thương,
Chiều lênh đênh em có hay, sầu riêng anh gởi đến trong mây,
Lời tình xưa đã trôi nhanh, mộng ước yên lành.

Ai Gánh Cuộc Trầm Luân

Đắng cõi mê nằm nghe nát dạ canh trường,
Bóng ngõ khuya từng đêm nước mắt bể dâu,
Mặc cõi u mê đời nghiêng biển mặn trùng dây,
Nhặt nhớ canh thâu tình tang dẫu buồn nhọc nhằn,
Bến mê hoang đường thiêm thiếp muộn màng,
Chân mòn tìm bến nợ duyên,
Ai vì ai gánh cuộc trầm luân.

Qua Ngõ Nhà Em (Vinh Sử)

Anh vẫn đi về qua ngõ nhà em,
Chân bước ngập ngừng đầy vơi nỗi niềm,
Thương thầm ai ở bên hiên,
Tóc thề buông xoã vai mềm,
Em vốn dòng gia giáo ngoan hiền.

Anh vẫn đi về con ngõ tình yêu,
Chưa dám trao lời vì anh quá nghèo,
Thư tình tha thiết bao nhiêu,
Muốn gửi ai ấy một điều,
Em chối bỏ thêm khổ đau nhiều.

Chỉ Còn Những Mùa Nhớ

Góc phố này nơi mình quen nhau,
Có những chiều mưa rơi ướt vai,
Có những lần mình hẹn ngày mai,
Hẹn yêu mãi hẹn chung lối đi.

Có một lần anh chẳng qua nữa,
Cứ thế xa xa mãi nơi em,
Để những mùa nhuộm màu thương nhớ,
Phố xa xôi đã vãng người qua.

Đông Phai Mờ Dáng Ai

Mưa rơi mưa đừng rơi chờ mong dáng ai quay về,
Chôn giấu bao câu thề bên mái tranh dưới hiên nhà cao,
Mưa rơi mưa đừng rơi chờ mong dáng ai quay về,
Em bước đi không về đông vương sầu phai màu tình anh.

Tình đời đâu ai biết được ngày gặp lại nơi đây cố nhân xưa,
Cành hồng bay theo gió nhẹ nhàng chạm vào làn tóc rối bay bay,
Chiều về đưa mây với tình mình giờ tựa mùa thu đã sang đông,
Chẳng còn nhiều hơi ấm nồng nàn chạnh lòng nhìn em gót sang ngang.