Tí Ngọ Của Tôi

Trên đường đi về tình cờ tôi gặp em,
Người con gái trên lầu cao sau hàng chậu hoa mười giờ,
Hoa mười giờ nở, đỏ rực rỡ thôi hồn,
Chôn chân tôi đứng lặng câm, lung linh màu mắt,
Tóc mây vương nắng hạ, tôi cứ mải mê nhìn nàng,
Thẹn thùng bốn mắt nhìn nhau,
Nàng cười như mơ khiến lòng tôi ngẩn ngơ…

Không hẹn không hò ngày nào tôi vẫn đến,
Đưa mắt ngóng trên lầu cao mong gặp nàng tiên liệm hồn,
Để rồi một hôm có nụ hoa mười giờ trên cao lao vút vào tôi,
Nâng niu hồn hoa ép trong trang sách nhỏ,
Tôi đã biết yêu lần đầu mười giờ đã hiểu lòng tôi,
Thầm đặt tên em Tí Ngọ là của riêng tôi…

Người Em Xóm Đạo

Ngày xưa tôi có người yêu rất đẹp ở xóm đạo,
Những buổi tan trường thường hay tìm nhau xây mơ ước ngày sau,
Nhặt cành hoa trắng thiết tha tôi cài lên trên áo lụa xanh màu tím,
Say sưa trao nhau kỷ niệm phút ban đầu,
Tình ta sẽ dài lâu như hoa trắng không phai màu…

Nước Cuốn Hoa Trôi

Người con gái năm ấy thường hay ra hái hoa bên bờ suối,
Rồi nâng niu thả hoa trên giòng nước đứng trông theo mà buồn,
Để rồi đây nước cuốn hoa trôi hoa úa màu tim vỡ thôi,
Cuộc đời hoa thoáng như làn gió bay phớt ngang trên mặt hồ…

Một chàng trai không biết từ đâu sang đến đây quen người ấy,
Thường hẹn nhau ước mơ bên bờ suối dưới đêm trăng lạnh đầy,
Rồi một hôm mắt bận về xa anh lỗi hẹn không đến đây,
Để nàng mong đứng bên bờ suối ôm nhớ thương đầy lòng…

Ngày Sau Sẽ Ra Sao

Ngày xưa tôi có quen một người em gái nhỏ,
Tuổi đang mười sáu mái tóc chớm ngang vai,
Tình như nụ hoa nở trong lòng đời ngọt ngào,
Rồi yêu thương ai đem ghép cho đôi tim non,
Đến xuân qua cho nhau thấy nao nao,
Ai thương yêu ai đó chỉ là tình của mỗi con người…

Vọng Gác Đêm Sương

Buông khói ngây thơ tôi kể người nghe một chuyện tâm tình,
Nửa đêm giá lạnh bỗng nghe ấm một tình thương trong tim,
Sương rớt trên vai qua ngõ hồn trai vào lòng đêm dài,
Gác súng biên thùy một cơn gió buốt khơi chuyện ngày qua…

Nhớ lúc xa xưa tôi có người em tuổi đẹp trăng tròn,
Tuy rằng không gặp không hẹn bao giờ và chưa yêu thương,
Phong kín tâm tư tôi giấu đời trai vào mộng đăng trình,
Giữa buổi trăng rằm lìa xa gác ấm không hề gặp nhau…

Chúng Mình Ba Đứa

Mình có ba người vừa đúng nét đôi mươi,
Những chiều mây lưng trời tầm mắt hướng xa xôi,
Ngày sau một hai trong ba đứa không chung đường chắc nhớ nhau nhiều lắm…

Người lướt mây trời vui kiếp sống không trung,
Với một kẻ đi tìm vào sóng nước mênh mông,
Còn riêng mình tôi vai ba lô về khu chiến nghe đường dài thêm…

Tìm Lại Người Xưa

Xuôi chuyến xe anh về, nhà quen xưa miền Trung,
Nhớ bóng tre quê nghèo, bóng dừa nghiêng lá gió reo,
Lòng bồi hồi nao nao, con đường xưa còn đó,
Mà người xưa có còn không…

Hay đã đi theo chồng, về nơi xa thật xa,
Anh muốn thăm một lần, cho lòng vơi bớt bâng khuâng,
Gần trọn mười năm qua, anh vẫn còn ray rứt,
Vì trời xui khiến anh bội thề…

Ngõ Hồn Qua Đêm

Chiều Bản Giao trên vùng đêm đen biên giới,
Theo cánh quân, anh đóng ven lưng chừng đồi,
Nghe muôn côn trùng than trong đêm trường sầu thương thế nhân,
Hồn rung tiềm thức quay trong vùng thương nhớ,
Len lén đưa anh qua bến mộng ngày sau…

Chuyện ngày xưa, chia đều ra hai phe đánh,
Anh lấy cây, làm súng bên em diệt thù,
Phe kia ngang tàng, xua quân đốt nhà đuổi hai đứa ta,
Trò chơi tuổi xanh đôi bên cùng nhau đánh,
Tương sát lẫn nhau như oán thù nghìn thu…

Sao Chưa Thấy Hồi Âm

Theo năm tháng hoài mong,
Thư gởi đi mấy lần,
Đợi hồi âm chưa thấy,
Anh ơi nhớ rằng đây,
Còn có em đêm ngày,
Hằng thương nhớ vơi đầy…

Ngày đi người đã hứa,
Toàn những lời chan chứa,
Còn hơn gió hơn mưa,
Mỗi tuần một lần thư,
Kể nghe chuyện sương gió,
Kể nghe niềm ước mơ…

Mười Năm Tái Ngộ

Suốt đêm không ngủ bên tách cà phê đen chúng ta ôn chuyện đời,
Ngày mình còn thơ in như hình với bóng phút giây chưa hề rời,
Xuân qua mấy lần chôn kín chuyện xa xưa,
Tình cờ gặp nhau hai đứa cùng đơn vị,
Không ngăn được nỗi mừng,
Anh kể tôi nghe ngày anh mới ra trường…