Vị đắng đọng lại lúc chia xa
Đâu đó trong mơ hồ nhặt trên đôi tay ta một nhánh hoa
Bạc bẽo thân em trắng tay mà
Có đâu sang giàu chăm lo anh như người ta
Đừng chạm vào chiếc lá Thu
Dù cho Dẫu là cơn gió
Đừng chạm vào xưa thương nhớ
Mộng vẫn trên cành chiêm bao
Điều mà anh sợ nhất là mất em lúc này
Những điều anh chôn dấu lặng lẽ bao lâu
Khi người ta bước đến em cảm thấy con tim rung động
Những điều Anh lo lắng đã đến rồi phải không
Quê hương lời mẹ hát, ầu ơ những cánh diều
Ru con giấc mơ êm đềm
Quê hương là vòng tay, cha ôm những trưa hè
Kể con câu chuyện thơ bé
Vậy là thấm thoát đã hết bao mùa xuân
Một mình từ sáng đến tối không ai cần
Nhìn người ta cứ đắm đuối bên nhau ngoài đường
Bỗng muốn có người yêu.
Dấu chấm hết cho cuộc tình khi ấy
Qua bao thời gian chẳng để được gì
Rồi thì rời xa lòng còn vị tha
Tự hỏi lòng ta có thấy đau có thấy đau
Mệt vì tình yêu lạc đường thành sai
Dồn nén thành cãi vã.
Từng cơn mưa chiều nay như tiễn một cuộc tình
Ngày xưa anh thầm yêu sao chẳng nói thành lời
Để đến hôm nay ngang trái nào đổi thay
Hai người hai lối đường mây vẫn giăng đầy.
Rồi bỗng thức giấc sau bao ngày tháng khờ dại
Lời hứa đã mất, sao nỗi buồn vẫn ở lại
Ngày tháng cứ thế vô tình với em
Rất vô tình với em nước mắt ru mình đêm đêm.
Nghĩ thôi cũng thấy nhức đầu
Bản đồ dẫn lối ta đi đến đâu cũng thấy ưu sầu
Đừng có nên cưỡng cầu
Gương kia đã vỡ làm sao lại lành.
Gặp được em là điều may mắn rồi
Thôi từ nay về sau mộng mơ riêng mình anh thôi
Ngày nào còn tay nắm tay xoa đầu em mỗi tối
Lẻ loi thanh xuân thật rồi thời gian cũng trôi.