1 Thôi nhé ! Đành thôi cách biệt rồi
Hai đầu mưa nắng quá xa xôi
Đành mang thương nhớ trong ký ức
Gửi lại cho ai tận cuối trời
Như loãng chiều sương trên tóc mây
Vẫn còn đằm thắm, vẫn ngất ngây
Như vệt nắng vàng trong chiều muộn
Chếnh choáng em về mộng đất say
Cảm ơn mẹ đã đưa con vào đời
Cảm ơn cha đã cho con kiếp người
Tình yêu cha mẹ như bầu trời mênh mông
Ru con ngàn năm, ngàn năm ngọt lời
1 Trăng ngủ trên đồi mơ
Chuông chùa rơi lặng lẽ
Em rũ áo đi về
Bên mộng
Phấn hương xưa còn đọng
Gió sương thầm chao nghiêng
Ngược xuôi qua trăm miền
Nhịp đời buông tơ rối
Anh ôm đàn đứng đợi
Tiếng vạc vọng trong đêm
Đêm sâu hơn vực thẳm
Đường hoang vu lối về
Khi xưa còn thơ bé những tháng ngày không thể nào quên
Cơm rau nào đâu có chỉ có nhọc nhằn thế thôi
Đêm mưa dài giông bão như cồn cào xiết tim tôi
Ôi cha già yêu dấu vẫn chăm lo một bữa ăn no
Mình nói yêu thôi xin đừng nói yêu trọn đời
Mình nói yêu thôi anh đừng thề yêu mãi mãi
Mộng đời đẹp những ý thơ,
và đời mình còn bao ước mơ
Ta nói yêu suốt đời nên em sợ,
sợ tình mình rơi vào cõi bơ vơ.
Lại mùa xuân nữa con phải xa mẹ
Nhìn mai vàng nở biết mùa xuân sang
Quê xa mẹ vẫn đợi trông
Xuân nay con sẽ trở về
Đêm giao thừa chẵng thấy con đâu
Ngày xưa tôi về miền sông nước Tiền Giang
Nghe tiếng ai hò khúc hát mãi ngân vang
Đời em ca sĩ mang niềm vui cho người
Mang cả tình tôi.
(Điệu Slowrock)
Người thầy thuốc thân thương vẫn đi về làng nhỏ
Trên đường quê trăng tỏ, soi bóng đường anh đi
Không phép lạ diệu kỳ, chỉ với lòng nhân ái
Người lương y không ngại những nẻo đường chông gai
Đêm từng đêm miệt mài trên từng trang sách nhỏ
Bao tháng ngày vất vả, vất vả vì bệnh nhân
Anh thương em nhiều nhưng vất vả chưa giàu sang
Họ đến bên em mang lụa gấm trao bạc vàng
Phải làm sao đây, nghe lời ba má nhủ?
Đừng bận tâm anh! dù tình có chua cay
Tình mình hôm nay thôi đành phải dừng lại
Cuộc sống không tiền làm sao giữ được nhau
Mười năm trôi qua hai ta bước chung đường
Có lẽ bây giờ không còn ai bước qua.